Tôi đã từng bối rối không biết sẽ bắt đầu như thế nào với một đứa trẻ đang đứng trước ống kính của mình. Tôi đã từng muốn có một lý do chính đáng nào đó xuất hiện để mình không đến buổi chụp hình đầu tiên ấy. Nhưng giờ đây tôi lại đam mê công việc đó đến lạ thường với bao điều khát vọng về một thể loại nhiếp ảnh mà sự tự nhiên của những đứa trẻ là cảm xúc vô tận.
Tuy nhiên, để có được điều này tôi cũng phải trải qua một quá trình “vật lộn” với nghề nghiệp của mình cùng với một niềm đam mê lớn.
Còn nhớ cách đây hơn hai năm khi nhận được yêu cầu của một mẹ muốn tôi chụp ảnh cho gia đình bạn ấy. Lúc đó tôi đã lấy một cái giá đắt nhất thị trường để hy vọng bạn ấy sẽ từ chối, nhưng bạn ấy vẫn không bỏ cuộc. Thật lòng là tôi khá lo lắng. Tôi còn mong muốn vì lý do nào đó mà bạn ấy huỷ show. Nhưng ngày chụp đã đến và tôi nhớ rõ cảm giác bối rối khi hai bé chưa chịu hợp tác. Mãi một lúc sau thì tôi và các bé trở nên thân quen và chơi cùng nhau. Những khung hình tự nhiên cũng bắt đầu xuất hiện, kết thúc buổi chụp là một bộ ảnh gia đình rất đẹp và dễ thương ngoài sức tưởng tượng trước đó. Đến bây giờ, tôi đã thực hiện 3 bộ ảnh cho gia đình bạn ấy rồi.
Sau khi chụp bộ ảnh gia đình đầu tiên, tôi bắt đầu nghiên cứu chuyên sâu về thể loại nhiếp ảnh này. Tôi đã xem rất nhiều ảnh chụp gia đình và ảnh các bé của các studio ở Việt Nam để học hỏi, nhưng những bức ảnh quá giống nhau, từng gia đình được sắp xếp và diễn rất gượng gạo, tôi không tìm được cảm xúc trong đó..
Tôi bắt đầu nhìn ra xa hơn, khởi đầu với việc xem ảnh của 10 nhiếp ảnh gia giỏi nhất thế giới trong lĩnh vực chụp ảnh gia đình và ảnh trẻ em. Tôi thực sự bị choáng bởi tài năng của họ. Ảnh của họ quá đẹp, đẹp như cổ tích, cực kỳ tự nhiên và đầy cảm xúc. Tôi đã bị hút vào nền nhiếp ảnh tiên tiến này. Liên tục gần 2 năm nay tôi “ăn nằm” với nó.Tôi xem tất cả ảnh của họ, từ những bức ảnh gần nhất cho đến những bức ảnh đầu tiên. Tôi lưu tất cả ảnh của họ về ổ cứng để ngấu nghiến, đến bây giờ thì tôi đã có được bộ sưu tập gần 100 ngàn tấm ảnh gia đình và ảnh trẻ em đẹp nhất trên thế giới.
Tư duy nghệ thuật về nhiếp ảnh của tôi thay đổi từ đó. Tôi đã chắt lọc những yếu tố đẹp nhất từ các trường phái nhiếp ảnh khác nhau trên thế giới, kết hợp với cá tính của mình để hình thành nên một phong cách riêng. Những tiêu chí tôi luôn đặt ra mỗi khi cầm máy đó là: cảm xúc, nhân vật phải tự nhiên, phải thể hiện được cái hồn và nét đáng yêu của tuổi thơ, phải toát nên được hạnh phúc của mỗi gia đình, mỗi bức ảnh được tạo ra phải là vô giá, phải có giá trị trường tồn.
Mục tiêu là thế, nhưng thực hiện không hề dễ, tôi gặp rất nhiều khó khăn trong việc giúp các gia đình và các em bé bộc lộ cảm xúc tự nhiên. Có những gia đình sẵn sàng, nhưng có những gia đình không quen diễn trước ống kính, đặc biệt là gặp những em bé nhút nhát thì vô cùng khó khăn.
Lúc đó tưởng chừng tôi phải từ bỏ niềm đam mê với lĩnh vực nhiếp ảnh gia đình và trẻ em vì không thực hiện được mục tiêu. Tôi đã tạm ngưng 2 tháng không chụp ảnh và giải trí bằng cách xem phim. Trong khoảng thời gian đó, tôi nhận ra rằng những diễn viên nhí trong phim có sự diễn xuất tự nhiên và rất cảm xúc. Tôi bắt đầu để ý đến những vị đạo diễn và đặt câu hỏi làm sao mà họ có thể tạo nên những cảnh quay đầy cảm động và lấy đi nước mắt của biết bao nhiêu người xem?
Ngay lập tức tôi đăng ký học chuyên môn và khóa học đầu tiên là với Đạo diễn Nguyễn Quang Dũng; thứ 2 là khoá làm phim điện ảnh với Đạo diễn Dov Simens – Giảng viên điện ảnh số 1 Hollywood, ông là thầy của diễn viên nổi tiếng Will Smith và đạo diễn lừng danh Quentin Tarantino; thứ 3 là tôi học với Niko von Glasow – Đạo diễn tài năng của nước Đức, ông có thể đi sâu vào tâm trí người khác và biến một người bình thường thành kẻ sát nhân ngay trên sân khấu.
Đúng như ngạn ngữ có câu, một khi bạn đã quyết tâm thì không gì là không thể. Tôi đã làm được, tôi đã giúp cho các gia đình và các bé bộc lộ được cảm xúc thật của mình. Những khuôn hình của tôi chưa bao giờ đẹp đẽ và tự nhiên đến thế. Tôi lại được cầm máy với một tâm thế đầy tự tin. Tôi đã chụp điên cuồng, nếu không thì tôi không thể giải toả được cảm xúc lúc nào cũng muốn tuôn trào.
Giờ đây tôi có một niềm tự hào nhỏ, đó là ảnh của tôi không còn thua bất cứ nhiếp ảnh gia nào nữa nếu xét trên tiêu chí quan trọng nhất: cảm xúc, sự tự nhiên và cái hồn của tuổi thơ được thể hiện trong những bức ảnh. Tinh thần này và khát vọng này đang cháy hừng hực, chưa bao giờ tôi hạnh phúc và cảm thấy mình sống có ích như thế.
Cafeland.vn thực hiện